Tiếng gọi đò | Tình thơ
Posted: 13/10/2013 in Nguyễn Ngọc Thơ, Thơ
Nguyễn Ngọc Thơ
Đôi bờ sông chảy mênh mông
con đò tách bến chìm trong sương mờ!
con đò tách bến chìm trong sương mờ!
Ngủ mê
thức tiếng gọi đò
mở mắt chợt thấy
bóng cò vút qua
đàn cò trắng tít non xa
lòng sông trong vắt- chắt ra
bóng mình…
Con đò xuôi chảy lặng thinh
còn anh lái ngủ cười tình khoang mơ?
chiều nay,
đò lạc bến thơ
tưởng đâu xứ lạ
luân hồi hóa quen…
thức tiếng gọi đò
mở mắt chợt thấy
bóng cò vút qua
đàn cò trắng tít non xa
lòng sông trong vắt- chắt ra
bóng mình…
Con đò xuôi chảy lặng thinh
còn anh lái ngủ cười tình khoang mơ?
chiều nay,
đò lạc bến thơ
tưởng đâu xứ lạ
luân hồi hóa quen…
Mái chèo khua trắng lênh đênh
đi về cội thức xóa tên một người!
đi về cội thức xóa tên một người!
Tình thơ
Biển xanh sóng vỗ dạt dào .
Dư âm ghềnh đá dội vào cõi thơ
Tình như giấc mộng trai tơ
Yêu như cây cỏ ngóng chờ mưa xuân
Dư âm ghềnh đá dội vào cõi thơ
Tình như giấc mộng trai tơ
Yêu như cây cỏ ngóng chờ mưa xuân
Hoàng hôn gió rót trên ngàn
Đêm nay, hạ giới rước đèn vịnh thơ
Ô hay! Mây đứng ngẩn ngơ
Nhìn con trăng rớt dưới hồ mà thương!
Đêm nay, hạ giới rước đèn vịnh thơ
Ô hay! Mây đứng ngẩn ngơ
Nhìn con trăng rớt dưới hồ mà thương!
Ai ơi! Vớt đóa vô thường
Nhẹ tay kẻo vỡ sắc hường nhân gian
Đường về Ô Thước gian nan
Cỏ thơm héo úa cung đàn Ngân thương…
Nhẹ tay kẻo vỡ sắc hường nhân gian
Đường về Ô Thước gian nan
Cỏ thơm héo úa cung đàn Ngân thương…
Riêng ta nửa gánh đời thường
Lạc miền sầu nhớ miên trường tỉnh say
Đất trời ngày tháng vẫn xoay
Lệ khô , khô tự bờ môi kiếp nào?
Lạc miền sầu nhớ miên trường tỉnh say
Đất trời ngày tháng vẫn xoay
Lệ khô , khô tự bờ môi kiếp nào?
Thôi đành gạt lệ vào thơ
Nghìn thu xác lá vàng mơ cội nguồn!
Nghìn thu xác lá vàng mơ cội nguồn!
Nguyễn Ngọc Thơ
Nguồn: Tác giả gửi Sáng tạo
Nguồn: Tác giả gửi Sáng tạo