TỬU LUẬN
An-nam ta là một quốc gia vô địch về uống diệu. Kinh hoàng đến nỗi tôi cứ nghĩ ngoài việc đánh giặc ra thì chỉ có diệu. Tôi cũng là một thành viên iu tú và tích cực trong công cuộc uống diệu của nước nhà. Nhưng mấy năm nay, trên đà suy thoái của sức khỏe và hầu bao nên sự nghiệp cũng có phần kém đi long trọng. Nhưng có hề gì, sự nghiệp lẫy lừng nào mà chả có khúc quanh co.
Tử vi nhà người ta thì có cung quan lộc. Tôi mọi cung đều tệ, phát mỗi đường uống ăn nên khẩu lộc theo đó mà rực rỡ. Xưa ai hú cũng đi, bỏ cả việc để lên đường. Uống từ diệu cỏ cho đến Camus X.O hảo hạng mà tịnh chả băn khoăn về đẳng cấp hay độ thơm ngon. Cứ có tí cay tạo say và sau đó là la đà sa ngã. Cũng tầm lìu tìu thôi, tỉ như đá tí mát - xa, tẹo kara không có oke. Cùng lắm cũng chỉ ấp ôm chút bèo dạt mây trôi đôi khi là máu me và cũng có thể là be bét.
Bi giờ đỡ nhiều rùi. Hú vẫn nghe nhưng bao giờ cũng chốt lại là với ai. Đại khái là diệu có tí chọn. Là chọn người đối ẩm hoặc quần ẩm ( liu ý quần ẩm không có nghĩa là quần chưa khô, hố hố ). Nói thế để thấy diệu bây giờ chỉ là thứ xúc tác đưa cay cho đầu mày rạng rỡ nói những chuyện hàn lâm và cũng có thể là giời ơi. Nó không còn là thứ cốt iếu để đến với nhau nữa, mà sự nồng nàn của bạn hữu tình đời mới là cái lý mơi mơi.
Uống diệu cũng như lấy vợ và làm tình. Đầu tiên phải thích rồi làm bạn với nó. Rồi nhớ, rồi iêu và kết hôn cùng nó. Rồi cũng phải khởi động vuốt ve mơn trớn. Rồi cũng phải dồn dập nồng nàn. Và cuối cùng là cực khoái xuất ra. Tất nhiên với diệu thì ở đằng mồm. Chứ ở đằng chym thì có khi tiểu đường hay suy thận mãn. Có người càng già diệu càng hay. Có người rực rỡ quãng trung niên ngắn hạn. Còn những loại ngựa non hay trống choai mười tám đôi mươi thì chán hẳn. Bởi chúng không uống diệu, mà diệu uống chúng.
Bây giờ mở mắt ra là diệu. Sang thì bát phở đôi trứng đề ly lấy khí. Hèn thì cũng mét lòng hay rổ cóc ổi xoài me. Họ uống theo triết lý diệu sáng - trà trưa - tối kính thưa. Kinh hãi nhất có lẽ là đội ngũ viên chức nhà nước. Vô tội vạ đến mức quốc gia phải sức thông tri ban bố cấm kị. Mà nào có ăn thua. Hay như bần nông quê tôi, uống diệu để tiễn biệt những ngày dài vô nghĩa. Họ gom thành hội để uống. Chả dụ như hội trung niên xa vợ ( vì có vợ đi osin Đài Loan hay Mã lai ), hội gà tập gáy ( mới nhớn ) hay hội cận địa viễn thiên ( sắp chết ). Chán đi thì giao liu, tỉ thí, ầm ĩ cả một miền nhếch nhác quê hương.
Bạn tôi tuyền dạng thần tửu. Nghĩa là uống diệu thành thần, tuy cũng có vài anh đôi khi thành cẩu. Nghĩa là uống diệu như chó ấy, sủa nhiều và cuối cùng là cắn càn. Cứ sau một cơn say là ân hận, xót xa rồi mai lại lặp lại. Tôi có đi hỏi vài nhà tửu học về hiện tượng trên thì được giải thích là não xếp các nếp nhăn không tương thích với thể tích lọ chai. À hóa ra uống diệu có liên quan nhiều đến não cơ đấy. Đèo mẹ...
Là một dân tộc lấy diệu làm niềm vui và lẽ sống nhưng giáo khoa thư về diệu lại không nhiều. Chủ iếu là qua đường truyền miệng và rỉ tai. Khác hẳn với Tây dương diệu có dòng có giống và lịch sử hẳn hoi. Diệu An-nam ta để nhận ra bản sắc là bất khả bởi chả theo giống theo dòng nào mà thiên về cái sự thủ công man mọi hay bắt chước kèm theo cái tên gọi rất bần nông là lá chuối hay cuốc lủi hoặc mấy cái tên Tây phương đọc gãy cả răng hàm. Vài anh tỏ vẻ tinh hoa cứ bảo diệu quê aka cuốc lủi hay lá chuối là bổ béo. Đéo phải đâu, bởi với phương thức nấu và pha phách đó thì độc tố an - đê - hít vưỡn còn đến 80%. Nốc nhiều thì nguy cơ lên cồn đổ giun chơi dế là lắm lắm. Uống vừa để say thì rất mệt và nặng đầu, chưa kể người ngợm hay mồm mép thối rưng rức như bể phốt. Có hạ thổ đi vài tháng hay ít năm thì còn tí hồn vía để ru đời. Khác với cái anh diệu Tây chính cống, đã say là sâu lắng dịu dàng, người cứ như đu trên tiên cảnh và đặc biệt mồm mép lại thơm tho. Trước tôi hay có cái bình thép mỏng đựng diệu kiểu cách của các tay chơi cao bồi nên thi thoảng vưỡn chắt diệu vào mà đi mèo mỡ. Cứ lâm trận là dốc nửa bình lấy sức và tiện thể xúc miệng luôn. Nhưng từ đận gặp một giai nhân mồm thối tôi cũng ít dùng bởi vệ sinh trong ái tình nó không nằm nghiêng sang một phía.
Nhà tôi diệu có nòi. Nghe bố tôi kể thì từ đời ông cố nội. Nhưng khác với người ta là uống diệu đâm phương phi béo tốt và sống dai thì đằng này toàn tạch lúc vửa qua đốt 6 sọi. Và tất nhiên tuyền những xác ve bịnh trọng. Đến đời bọn tôi nhẽ thoát ly đi cả và ăn cơm thiên hạ nhiều nên sự diệu bơn bớt đi tí chút. Có mỗi tôi nặng đô nhất nhưng lại được cái béo tốt hồng hào tuy đôi lúc ấm ách lá gan hay phàn nàn tý Gút. Tôi cứ hay lo toan cái sự diệu ngày một vợi đi. Điều đó đồng nghĩa với việc giảm dần sức kéo. Vợ tôi thì mừng lắm, bởi với thị uống ít đi là sức khỏe kiện toàn và quan trọng là hầu bao đảm bảo. Nhưng thị đâu biết, uống diệu nó như làm tình. Không còn iêu, mê, say nữa là chỉ dấu cho sự phấn đấu lên bàn thờ. Lúc đấy lại chả nức nở ra tưới diệu lên mộ phần mà kêu gào niềm hanh hao xưa cũ. Mẹ cái loại bú zù.
Các bạn, cứ diệu và iêu. Nếu có thể!